Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nilông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp. Sau đó, thầy bảo cứ hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi nilông. Sau vài ngày, có nhiều túi trở nên vô cùng nặng.
Sau đó, thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình dù đi bất cứ đâu, tối ngủ phải để túi bên cạnh, làm việc thì đặt trên bàn. Sự phiền phức khi phải mang vác cái túi khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng gánh nặng tinh thần mà mình đang chịu đựng. Không những thế, chúng tôi còn phải luôn để tâm đến nó, nhớ đến nó và nhiều khi đặt nó ở những chỗ chẳng tế nhị chút nào. Qua thời gian, khoai tây bắt đầu phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa.
Đây thật là một ẩn dụ sinh động về cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong lòng. Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là một món quà đối với người được tha thứ, nhưng bạn thấy đấy, đây rõ ràng là món quà cho chính chúng ta.
Người gửi / điện thoại
Trần Thái BìnhRất tuyệt vời, đôi khi thất bại sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn là thành công, vì vậy đừng buồn khi chúng ta gặp thất bại. Đó l&ag...kim dongBây giờ tôi rất buồn vì những gì đã qua. Sau khi đọcbài viết này tôi cảm thấy vui vẻ và lạc quan hơn và cảm thấy mình cò...tran kieu linhThật ra cũng không chắc vậy đâu lạc quan thì tốt nhưng quá lạm dụng sẽ thành ra lười biếng. Theo mình trước tiên phải là một người chăm chỉ v&agrav...lam dangBài viết rất hay. Thanks vì đã chia sẻ nhé!!! |